Nàyyyyyyyyyyyy ! Sông gì mà to thế kia bớ làng nước ôi !
Chúng ta sắp đi đò qua cù lao Thế Sơn đó các bạn ! Thích quá đi !
Chị Phước bảo đây là sông Tiền thuộc gia phả của sông Mê Không. Mê là mẹ, còn Kông là sông, cái này cũng có ghi lại nên nhớ. Sông cái bự chà bá, dài 4200 km, ở Việt Nam thôi là đã 200 km rồi. Ôi ! Mênh mông bát ngát, nhỡ mà lọt tỏm xuống đây chắc đi đời. Chẹp chẹp, không được nghĩ bậy. Cảnh mặc áo phao thật buồn cười. Nhìn ai cũng như rô bốt hết thời, nhất là Tâm yêu dấu ngồi cạnh mình đây. Nhìn như chim cánh cụt lạc đàn, tội nghiệp quá ! Hahaha !
|
H5N1 qua thời rồi mà ta ? |
|
Nhìn Tâm như... chim cánh cụt :)) |
Chúng ta được nghe chị Phước giới thiệu về tổ ong và còn được thưởng thức trà mật ong hòa quyện cùng phấn hoa nữa. Bổ dưỡng mình làm hết nửa chai.
Ôi con trăn ! Có thế mà cũng la to, da nó mát rượi, trông vậy mà sạch sẽ vô cùng. Chạm vào nào ! Ôi thích thế ! Nhìn nó cũng hiền, chắc là đang no, chứ đói là nó siết chị Phước nãy giờ rồi chứ đâu có nhí nha nhí nhảnh động chạm vào long thể của em Trăn miền quê dễ dàng như vậy.
Mấy bạn nữ này thật là lắm chuyện ! Có một con trăn thế kia mà cũng la ỏm tỏi. Đúng là dở hơi mà ! Xem ta vắt nó lên cổ này ! Thấy không ?
|
Khoác con trăng nói huyên thuyên... |
|
Trên thành phố không có con này :)) Nên mấy bạn khám phá, sờ ẻm thử xem sao... |
|
Loan chứng tỏ độ manly bằng cách khoác con trăng lên người. |
|
Anh 3 hô cũng đâu có chịu thua ^^ |
Uống mật ong chưa đã, được ăn tiếp trái cây vùng nhiệt đới. Ối nào là Thơm, đu đủ. Ngon ghê ta ơi ! Cũng cùng loại quả mà sao ăn thấy thơm, thấy ngon hơn trên thành phố vậy cà ! Mấy chị lại bưng nhãn, bưởi ra. Từ từ thôi các chị ơi ! Lớp chúng em bội thực mất ! Ăn trái cây tại sân vườn, nghe ca dao vọng cổ, ối thật là tao nhã biết bao. Các chị, các em hát hay lắm, trông hơi sến như rất hay ! Vỗ tay hoan hô nào ! Mỹ Ái với Linh lên hát hò. Trông buồn cười ghê !
Sau khi kết thúc buổi tráng miệng thú vị, chúng mình lại lên đường đi xuống… xuồng. Chào mọi người ở đây đã chứ ! Các lớp cùng nhau hợp ca, nghe dở tệ nhưng rất có lòng. Mong bà con thông cảm !
|
Tổ ong. Rất may là không bạn nào bị chích oan, nếu nó chích Loan chắc mấy em ong này được phen no nê. |
|
Tú nghĩ gì mà trông nghiêm trọng thế ? |
|
Ồ mông ai trắng quá nhìn hông ra ? |
|
Ca sĩ nhí. |
Theo chân chị Phước men theo lối đi nhỏ nhỏ xinh xinh, vú sữa mọc sum xuê hai bên đường. Cả chục chiếc xuồng be bé đang đợi tụi mình ở đó. Ôi sao mà đông vui thế ? Một chiếc chỉ đưa được 3 đến 5 bạn sang sông. Các cô chú cầm chèo chèo như vũ bão, con rạch bé tí tẹo mà họ lách cứ như phim. Đúng là dân nhà nghề. Hỏi cô lái chèo thi cô bảo suốt ngày làm có nhiêu đó à con, nhiều khi muốn rụng rời cả chân tay nhưng vì kế sinh nhai nên đành chịu. Khách nước ngoài chiếm đa số. Chắc họ thích lắm, ngoài Việt Nam ra những khung cảnh như thế này chẳng nơi đâu có được. Mình sống ở thành phố Hồ Chí Minh riết rồi cũng chẳng biết sông nước ra sao, chỉ thấy qua phim ảnh, được tận mắt chứng kiến, ngồi trên những chuyến thuyền, vọc nước trên sông, hít thở và cảm nhận bầu trời tươi mát mới thấy : Quả không có gì thú vị bằng được sống giữa thiên nhiên. Nhìn mấy cô chú chèo xuồng thật tội nghiệp, ai trông cũng kham khổ nhưng ai cũng khỏe mạnh và tươi tắn. Yêu đời, chân chất đúng khí phách dân Miền tây. Không ai tiếc nụ cười với mình cả, cô tâm sự cuộc sống ở đây cũng tốt, sang cô chạy xe đạp ra đây để chèo thuyền đưa khách sang sông, gặp khách sộp thì bo nhiều, đôi khi chẳng đủ mua tăm xỉa răng. Chèo mãi, trưa nắng cũng chèo, chèo đến khi không chèo được nữa thì thôi. Xa xa mấy chiếc thuyền to đang đợi…
Mình không có nhiều tiền, gửi cô 20 ngàn ăn bánh tráng uống nước trà vậy. Nhìn ánh mắt của họ mà thấy một chút quyến luyến nơi đây. Thuyền lại chạy. Sau đó mọi người được huy động sang 3 chiếc thuyền bé hơn. Có thể gọi là xuồng – đưa ta đến nơi bắt cá để ăn trưa.
|
Cái mương có chút chéo mà thuyền còn đông hơn người... |
|
... chạy cứ như ma đuổi. Vãi thật. |
Nắng ấm ghê !
Chị Phước mỗi lần thấy một chiếc thuyền chở khách nước ngoài chạy ngang qua lại ra hiệu cho tụi mình hế lô hế lô, nhịn mặt chị hớn ha hớn hả thấy mà mắc cười. Đúng là dân miền Tây, chị kể hết tất tần tật, tuốt tuồn tuột chuyện của mình. Cả chuyện chỉ muốn giảm cân vì thích anh chàng đẹp chai nào đó, nói huyên thuyên, dễ thương gì đâu. Đây là chị hướng dẫn viên cute nhất mà mình từng diện kiến từ bé đến giờ. Tự nhiên không khoa trương, gần gũi và thân thiện. Phước tỉ tỉ dắt tụi mình sang một cây cầu nhỏ, sau đó nghỉ chân tại một cái chòi lá mát rượi, cây cối nhiều lá đến nỗi chỉ thấy từng tia nắng li ti rọi xuống sàn. Mọi người thay đồ bà ba đi xuống mương bắt cá, hồi bé về quê mình với tí Công tí Bình, Huấn quậy cũng hay chơi trò này. Chị Phước bảo mình ra tìm trước một con mương giữ chỗ cho mọi người. Chà, chắc người ta mua cá thả xuống rồi, cái mương bé thế này cá nào mà sống lâu cho nổi. Haha, lớp mình ra kìa, nhìn ai cũng là lạ, thường ngày ai cũng vận đồ thời trang, giờ mang áo bà ba vào trông đứa nào cũng dễ thương, dân dã.
|
Mấy bạn mặc bộ này trông hợp ấy nhỉ ? |
|
2 con ma. Có con quỷ sau lưng ! Ú òa. Em sợ. |
|
Đang bàn tán gì mà xôn xao thế nhỉ ? |
|
Trưa nắng xuống mương mò cá, ít có rãnh lắm :)) |
Thế là cả đám ùa xuống…
Ân la làng, Duy cũng la to không thua gì Ân.
- Trời ơi, lún, trời ơi cá bò dưới sìn.
Cá nào mà bò được dưới sìn, thật là dở hơi. Chu choa, anh Minh bắt cá cứ như chim bói cá, thò tay xuống là vớt 1 con, thò xuống là tóm 1 em. Gái lào la dữ dội, trong lúc ai cũng im lặng mò mầm chỉ có tiếng gái lào vang lên. Biết mình hơi lố, gái lào vội dừng lại và nở một nụ cười quê độ. Không biết có bao nhiêu con cá mà thấy cả chục đôi bàn tay, bàn chân quậy đục nước, sìn nổi đen ngòm. Tới phiên Loan leo xuống thì… gãy thang.
Gãy thang…! Hahaha, mặc cho Loan đang khổ thân xoay xở vì mất thăng bằng, các bạn cứ ra sức cười. Cười như sắp tận thế ! Linh không dám leo xuống, nhưng chân tay dính sìn vì bị mấy bạn dưới mương tác chiến, quẳng lên. Thế mà nàng vẫn cười vui vẻ. Chị Phước la ỏm tỏi, cứ như bình luận đá banh mà thật ra đang… bắt cá đừ. Hahaha !
Chịu không nổi mình chạy vào thay đồ bay xuống mương luôn !
Ôi sìn !
Mát quá !
Trây sìn lên đầu mình cảm giác như được hồi sinh. Mọi người nhìn mình như sinh vật lạ, thây kệ họ. Trong đây có rất nhiều chất dinh dưỡng và phù sa giúp ta đẹp da. Bơi, mò và bóp. Cá gì mà trơn ghê, gái lào lại la làng, Duy dúm bắt toàn cá hụt. Buổi mò cá trưa thật vui và đầy tiếng cười. Thầy cô đứng trên cạn cũng thấy vui lây cùng mấy bạn. Tổng cộng chúng ta bắt được hơn 20 con, công to nhất là Minh bói cá. Chắc ở nhà hay bắt cho Mai mèo ăn lắm nên tới đây đại ca chỉ việc trổ tài.
|
Cái mỏ mình hô quá ta ơi ! Chụp góc nghiêng nữa. Chết thật ! |
|
Lúc này mới bắt có mấy con mà cũng chụp, dở hơi. |
|
Song Toàn làm hỏng hình rồi. |
|
Thanh Ái - Gái già, độc thân, vui tính. |
|
Trông sạch nhỉ mấy bạn ? |
Bắt chán rồi…
Cả đám leo lên, việc khó nhất lúc này là đưa được Loan lên bờ. Ai cũng phải phụ một tay. Tếu nhất là màn tắm cho ra sìn, bị xịt như xịt heo mọi. Đứa nào cũng phì cười ha hả mặc cho nước đang bắn vào đầu vào cổ. Ôi sìn khắp mọi nơi, từ mặt xuống bụng, từ bụng xuống chân, từ ngoài quần vào cả… trong quần. =)) Cuối cùng rồi cũng tới giờ ăn trưa. Ấn tượng nhất là món cá chép chiên xù ( phải cá chép không nhẫy ? ) ngon và béo đến lạ kì, ăn cứ giòn tan trong miệng. Ngon đến nỗi rỉa hết cả 2 con rồi vẫn còn thấy tiếc. Một bữa ăn dân dã nhưng thịnh soạn nhất trong tuần. Giờ mình còn nhớ rõ mùi vị béo ngậy của cá trê và cá lóc, vị ngọt giòn của thị cá chép lẫn thịt heo quay. Cuốn bánh tráng chấm nước mắm me ăn hết sẩy con bà bảy. Thèm được thưởng thức nữa quá bà con ơi !
|
Tú chơi cái nơ to bành ki luôn ta ơi ! |
|
Thơi bị mất sổ gạo. |
|
Ồ cái phong cách gì đây ấy nhễ ? |
|
2 anh chị đang đi hưởng tuần trăng mật... Hí hí ! |
Đoàn mình đi trễ nhất !
Lại không có xe lôi nữa ! Chị Phước kêu cả đám đi bộ một lát đi, sẵn chị giới thiệu mấy cây dừa Bến Tre luôn. Cha, mát quá. Chị Phước bảo mấy trái dưa này mà rớt xuống đầu là chỉ có chết, nên dân tình ở đây cũng rất cẩn thận. Có một chú bán kem đi ngang, nhìn thương quá mua dùm chú luôn 5 cây. Có 2 ngàn à mà ăn ngon tuyệt. Cuối cùng xe lôi cũng đến, cả xe ngựa, cả đám chia nhau ra. Xe chở mình là đông nhất, vậy là phải đứng. Lôi mình đi như lôi sinh vật lạ, thêm cái nón to đùng cộng cái áo thun vàng chạch, dân tình nhìn mình như aliens. Thật là vãi ! Mấy sư huynh ngồi trên xe còn không chịu nhận mình làm bạn. Xấu ghê nhá ! Hehehe !
|
Người ta đang gói kẹo nè ! |
Sau những tảng cây to mát, xưởng kẹo dừa cũng hiện ra. Trông thật đơn giản nhưng rất hay, mọi thứ được sắp xếp gọn gang, sạch sẽ. Chị Phước dắt mọi người đến chỗ… bàn nạo. Đang thao thao bất tuyệt giới thiệu xưởng kẹo, một chú trạc ngoài 50 đến và xin mạn phép cho trú trổ tài chặt dừa. Chú chặt thật khéo, chỉ với vài nhát nhẹ quả dừa đã được bổ đôi. Nước dừa không ngọt và béo mấy nhưng cơm dừa thì khác, ngon hơn hẳn thứ chúng ta ăn trên Sài Gòn. Dày, trắng và béo ngậy, chỉ một lần cắn để lại ấn tượng khó phai. Kẹo dừa đỉnh vô cùng, giờ còn tiếc sao không mua về để dành. Dừa được tận dụng triệt để, xác còn dư cũng bán được 5 ngàn một ký trộn cho heo ăn. Xà bong dừa thơm, nhiều màu trong suốt nhưng hơi đắt, 40 ngàn một bánh xà phòng. Mua làm quà thì hay chứ tắm thì… tiếc quá !